Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Phan_58
"Đại ca không hiền hậu, thân phận hiển hách như vậy cũng không nói cho chúng ta biết !" - Long Ngạo Thiên giống như bất mãn mở miệng.
Vũ Văn Hạo lúc này phạm vào cá đại xem thường: "Cút ! Nói hiển hách thì cũng lf các người hiển hách, một kẻ là Hoàng đế, một là Hoàng đế tương lai đi ?"
"Minh vương chuẩn bị đem thế lực Minh Cốc ra tương trợ sao ? Không biết U vương có đồng ý không ?" - Thẩm Lãng Phàm nói xong, có thâm ý nhìn một chút Vũ Văn Triệt.
Vũ Văn Hạo tà tứ cười một tiếng, nhìn hắn một chút: "Không cần thăm dò đâu, đúng như ngươi suy nghĩ, Triệt chính là U vương, chẳng qua ta nói Thẩm Đại Trang Chủ à, chuyện này nếu là tiết lộ ra ngoài rồi, hừ hừ. . . . . ."
Ý tứ uy hiếp rất là rõ ràng. . . . . .
Nụ cười sáng lạn trên mặt Thẩm Lãng Phàm kia cứng đờ, có chút thất bại sờ lỗ mũi một cái, được rồi, đệ nhất thiên hạ trang lớn nhất đặc sắc chính là nó cũng đồng thời là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ, hiện tại hắn thực không dễ dàng thăm dò được tin tình báo, nhưng không thể cầm ra bán lấy tiền, thật khiến hắn khó chịu chí cực!
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt cùng trở về Phượng Tường cung, vừa hay chạm mặt gặp lại Long Tử Nghiên, một ít nụ cười sáng lạn trên mặt mỗ nữ lập tức cứng lại, tuy nói Thương Thương đồng ý với nàng không hề để ý tới nữ nhân này nữa, thậm chí còn nghe lời nàng đuổi Long Tử Nghiên ra, nhưng nhìn thấy nha đầu ày, lòng nàng vẫn tràn đầy khó chịu, giống như là chính thê thấy tiểu tam thì không thoải mái được !
Long Tử Nghiên thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại rất là vui mừng, cười hì hì chào hỏi: "Tam vương phi !"
"Long Diệu công chúa!" - Lễ độ và xa cách.
"Tam vương phi không cần lạnh nhạt như vậy đâu, gọi ta Tử Nghiên là được !" - Long Tử Nghiên mở miệng cười, ngược lại hiền hòa được ngay.
Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, không nể tình chút nào mở miệng: "Ta với người rất thân quen sao ?"
Híc. . . . . . khuôn mặt tươi cười của Long Tử Nghiên cứng lại, có chút không hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nàng đã lúc nào thì đắc tội với nàng ấy sao?
Tiểu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ rất ít khi nói chuyện mà đối chọi gay gắt như vậy với người khác a, ngoại trừ đối xử với Vương Gia, suy nghĩ một chút tiểu thư cũng có thái độ này với Phượng Phi Yên, chẳng lẽ. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng vẻ mặt khó xử của Long Tử Nghiên, trong bụng cũng hiểu mình thật là có chút kích động quá độ, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn vương phi có ý nói là vừa thấy Long diệu công chúa liền bội cảm thân cận, luôn là cảm thấy nhiều năm trước đã từng gặp qua ! Lo lắng đã từng gặp qua công chúa hay không, trước kia quen biết, mà bây giờ quên mất, cho nên mới phải hỏi cái câu vừa rồi !"
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, một lần nữa phải giơ ngón tay cái lên vì bản lãnh nói dóc của tiểu thư nhà mình.
Nhưng Long Tử Nghiên kia ngược lại rất tin, cho là Vũ Văn Tiểu Tam muốn nói lời khách sáo, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn cung cũng cảm thấy hết sức có duyên với Tam vương phi, giống như là nhiều năm trước đã gặp qua !"
"Hữu duyên ? Loại nghiệt duyên này không có cũng được !" - Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút ý vị giễu cợt.
Long Tử Nghiên nụ cười trên mặt lại cứng đờ, mở miệng nói: "Không biết tam vương phi cớ gì nói ra lời ấy ?"
Vũ Văn Tiểu Tam lại đang nhắc nhở hồi lâu trong lòng mình không nên kích động quá độ, muốn sau này hảo hảo cùng nói chuyện với người, lại tiếp tục treo trên mặt một nụ cười hòa thiện: "Công chúa mới vừa rồi không phải nói duyên phận này giống như là nhiều năm trước đã gặp qua sao ? Ý của bổn vương phi là, chúng ta vốn chính là nhiều năm trước đã từng thấy, “giống như” thì có cái gì tốt ! Hai chữ ‘giống như’ xem ra có vẻ lạnh nhạt rồi !"
Tiểu Nguyệt nuốt một hớp nước miếng, im lặng và sùng bái đọng trong mắt nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình. . . . . .
Long Tử Nghiên vừa nghe cũng rất là vui mừng, tiến lên xúc động nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Người ta thường nói: ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó tìm. Tử Nghiên thật là chỉ hận không sớm gặp được tam vương phi !"
"Ta thật sự ước gì cả đời cũng không thấy được ngươi !" - ngữ điệu chế nhạo của mỗ nữ lại phát ra ngoài, mấy câu mới vừa nói kia đúng là nàng không khắc chế được bản thân mới nói rói, nhưng những lời này chính là nàng cố ý nói ra.
Vì vậy nụ cười trên mặt Long Tử Nghiên lại cứng lại: "Tam vương phi đây là ý gì ? Chẳng lẽ có thành kiến đối với Tử Nghiên?"
Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa che miệng cười khẽ: "Công chúa nói gì vậy, có thể cùng công chúa kết giao là phúc khí của bổn vương phi, có một câu thoại nói hay: gọi thường gặp nhau không bằng tưởng nhớ tới diện mạo, bổn vương phi hi vọng quan hệ giữa mình và công chúa có thể không gò bò vượt ra khỏi quan hệ bằng hữu bình thường, cho dù cách xa nhau nghìn vạn dặm, vẫn có thể nhớ thương lẫn nhau !"
Lời này hẳn là suýt nữa khiến trong mắt Long Tử Nghiên xuất hiện lệ quang cảm động: "Tam vương phi hẳn là xem Tử Nghiên làm bằng hữu, về sau nếu có gì cần Tử Nghiên giúp một tay, cứ trực tiếp nói với Tử Nghiên, Tử Nghiên nhất định đem hết toàn lực vì tam vương phi mà trừ ưu giải nan!"
"Thậ sự là cái gì cũng nguyện ý sao ?" - Vũ Văn Tiểu Tam đôi mắt hàm chứa mong đợi nhìn nàng.
Long Tử Nghiên thoáng chốci sững sờ, rồi sau đó gật đầu một cái: "Chỉ cần Tử Nghiên làm được, tuyệt đối không từ chối !"
"Vậy hãy nhanh chạy trở về Long Diệu quốc của ngươi, không cần lại hiện ra trước mặt của Hiên Viên Vô Thương nữa !" - giọng nói vô cùng tàn nhẫn.
Tiểu Nguyệt cũng có chút không hiểu nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tội gì nói khó nghe như vậy đi, nếu là đánh nhau hoặc là nháo lên, rất khó coi ....!
Long Tử Nghiên còn chưa kịp mở miệng, thị tỳ cận thân sau lưng nàng liền tức giận lên tiếng: "Tam vương phi, công chúa nhà chúng ta nể ngươi là vương phi của Tam vương gia đế quốc Hiên Viên, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi. Ngươi đừng có được thể mà lên mặt ! Công chúa nhà chúng ta theo đuổi Vô Thương Vương Gia là tự do của nàng, có liên quan gì tới ngươi ?"
Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng phản phúng: "Chuyện cười, chủ tử nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi chen miệng ! Ngươi phải hiểu rõ nơi này là Hiên Viên đế quốc, vương phi chúng ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, nếu không thỏa mãn, có thể đi tìm Vương Gia của chúng ta lý luận !" - Nàng cũng không tin có ai đó dám tìm Huyết Chiến thần Hiên Viên Ngạo lý luận ! Bất luận là người nào để ý tới, Tiểu Nguyệt nàng cũng sẽ không nhìn tiểu thư nhà bọn họ bị người ta mắng!
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe Tiểu Nguyệt nói, khóe mắt dư quang rất là tán thưởng nhìn nàng một cái, xem ra không có phí công thương cái nha đầu này !
Rồi sau đó nhìn Long Tử Nghiên, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa nhớ lại lời mình mới vừa nói, rồi sau đó rất là ảo não dậm chân: "Ai dà, nhìn ta đây lỡ mồm, hẳn là đem lời hữu ích đã nói thành ác ý ! Ý của bổn vương phi là Thanh Loan nữ hoàng Phượng Phi Yên đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Hi Vương Gia không thả, nay còn ở Phượng Tường cung mơ hồ bày tỏ với ta muốn gây bất lợi với công chúa, cho nên bổn vương phi nói như vậy là hy vọng công chúa có thể sớm ngày trở về nước, không nên để tới Hi Vương Gia nữa, để miễn bị kẻ gian làm hại ! Nhưng mà không biết nói thế nào lại nói thành ra như vậy, ta đây lỡ mồm! Công chúa, ngươi nhất định sẽ không ngại đúng không ?"
Long Tử Nghiên vừa nghe lời của nàng, đáy mắt thoáng qua một đạo tinh hoa, trên gương mặt xinh đẹp mang tàn nhẫn nét mặt, xúc động cầm Vũ Văn Tiểu Tam tay: "Tam vương phi đây cũng là quan tâm ta sẽ bị hại, bản công chúa cảm tạ ngươi còn đến không kịp, sao lại trách ngươi chứ ! Chỉ là ngươi không nên lo lắng, Phượng Phi Yên nàng là Thanh Loan nữ hoàng, Long Tử Nghiên ta dầu gì cũng là trưởng công chúa của Long Diệu quốc, muốn động đến ta cũng phải hỏi hoàng huynh ta có đồng ý hay không ! Tam vương phi yên tâm, Tử Nghiên nhất định sẽ không chịu thiệt!"
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Long Tử Nghiên này có phải quá ngu rồi hay không hả ? Đã bị mắng thành ra như vậy rồi, vẫn cảm động nắm tiểu thư nhà mình tay như thế được sao ? Để cho người không nói được lời nào chính là cư nhiên bị khích bác thành công !
Không nói chuyện nói trở về, Long Tử Nghiên dù thế nào cũng không nghĩ ra Vũ Văn Tiểu Tam là tình địch chân chính của nàng a. nàng nghĩ tam vương phi đã nên vợ nên chồng, làm sao có thể cùng với nàng theo đuổi Hiên Viên Vô Thương, có xung đột quá không đây ? Hơn nữa nàng cũng chưa từng có đắc tội Vũ Văn Tiểu Tam, nàng ấy cũng không có lý do gì nhằm vào nàng mới đúng.
Long Tử Nghiên nói xong, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thị tỳ cận thân của mình, trong bụng cũng hiểu nô tài kia nói cũng quả thật quá đáng, vì vậy mắt chứa áy náy mở miệng với Vũ Văn Tiểu Tam: "Người hầu không hiểu chuyện, tam vương phi tỷ tỷ cũng không cần so đo cùng những kẻ nô tài như này, muội muội thay nàng chịu tội !"
Lần này cũng bắt đầu xưng tỷ gọi muội rồi ! Tiểu Nguyệt trên đầu mồ hôi như mưa, một bộ không đành lòng nhìn quay đầu đi. . . . . .
"Theo lý thuyết muội muội nếu thay mặt tiện tỳ này xin lỗi, tỷ tỷ cũng không nên dây dưa không thả. Nhưng mà nếu không phải dạy dỗ một chút, vậy bọn người hầu sợ rằng vĩnh viễn không biết được quy củ là như thế nào, không biết như thế nào là đúng mực ! Muội muội tâm địa thiện lương, đau lòng người hầu, không đành lòng trách móc nặng nề. Tỷ tỷ lại không kiềm chế được nghĩ vì muội muội quản giáo thật tốt bọn họ, nếu không, nếu lần sau muội muội đối mặt là Thanh Loan nữ hoàng, nàng ta tất phải có thể lấy lý do tiện tỳ bất kính, liên lụy đến muội muội, thậm chí còn lien quan đến vấn đề hai nước ! Vậy muội muội và Hi Vương Gia sợ là càng không có duyên !" - Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ ta là vì muốn tốt cho ngươi.
Long Tử Nghiên vừa nghe, hẳn là sâu sắc cảm giác để ý tới, nghĩ tới thì không do tự chủ gật đầu một cái !
Thị tỳ kia vừa nhìn, lúc này luống cuống, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Công chúa ! Tam vương phi ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng không dám lắm mồm nữa ! Nô tỳ biết sai rồi !" - Thị tỳ nói xong, hai cái tay vẫn còn ở trên mặt mình làm nhiều việc cùng lúc.
Không lâu sau, mặt kia liền bị chính nàng làm cho đỏ bừng, Vũ Văn Tiểu Tam nâng khóe môi lên cười lạnh, dám mắng nàng được thể mà lên mặt, cũng không nhìn một chút mình cũng chỉ là cây tỏi ! Muốn tìm chết cũng không cần gấp gáp như vậy, ta còn chưa xử lý xong chủ tử nhà ngươi !
"Tử Nghiên muội muội, tỷ tỷ kể từ sau khi mang thai, tâm tình luôn là phiền não không giải thích được, luôn giống như trúng tà . . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam bắt đầu nói bậy ngập trời.
Tiểu Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, nàng còn nhớ rõ thời điểm lần trước tiểu thư nói mang thai phiền não, đánh trắc vương phi cùng hai ma ma vương phủ, đánh cho kêu thảm đạm ! Hiện tại đột nhiên lại nói cái này. . . . . .
"Lúc phiền não liền đặc biệt khống chế không được mình, đặc biệt chờ đợi có người có thể ở bên cạnh ta để ta đánh !" - Nói tới chỗ này, một tiếng "Bốp" vang lên, Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng tát một cái lên mặt Long Tử Nghiên!
Long Tử Nghiên còn chưa có phản ứng kịp, thì “bốp” một cái tát vỗ đến trên má phải của nàng, tiếp đó Vũ Văn Tiểu Tam dùng tay trái của mình hung hăng bắt được tay phải của mình, mặt khổ sở mở miệng: "Muội muội đi mau ! Tỷ tỷ không khống chế nổi ! Đi mau !"
Nói qua này tay phải hình như lại muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của tay trái, mà nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng dùng tay trái lôi tay phải của mình, mặt cực kỳ thống khổ bộ dáng: "Muội muội đi mau! Mau!"
Long Tử Nghiên nhìn một chút bộ dáng nàng như trúng tà trong lúc này, hẳn là quên mất chuyện mình mới vừa bị đánh, sợ hãu xem xét bộ dạng kinh khủng của Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng nói: "Đa tạ tỷ tỷ cố nén khổ sở giữ mình cũng không chịu đánh Tử Nghiên nữa, phần ân tình này của tỷ tỷ với muội muội, muội muội cả đời không bao giờ quên!"
Long Tử Nghiên mặt cảm động nói xong, sau đó mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình thật nhanh chạy trốn. . . . . .
Tiểu Nguyệt trên ót treo giọt lớn mồ hôi, nhìn bóng lưng đám người Long Tử Nghiên chạy trối chết, sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ngươi rất lợi hại !" - Đánh công chúa một nước, chuyện gì cũng không nói, còn để cho người khác có dáng vẻ cảm ân đái đức, nói sẽ nhớ kỹ ân tình!
"Hừ !" - Vũ Văn Tiểu Tam thấy các nàng chạy xa, bộ dáng khổ sở biến mất không thấy gì nữa, vỗ tay một cái, mới vừa sức lực của nàng khống chế được cực tốt, đánh cho đau rát, trên mặt cũng sẽ không có dấu vết, như vậy là có thể tránh khỏi bị Long Ngạo Thiên mở miệng hỏi, sau đó thay muội muội ra mặt.
Mà thủ đoạn mình đánh người, cùng bộ dáng Long Tử Nghiên rõ ràng cảm động cực kỳ, nghĩ đến nàng cũng không chủ động đi nói đâu.
Giành Thương Thương, cũng không hỏi Vũ Văn Tiểu Tam nàng có đồng ý hay không ! Hoàn toàn chính là muốn ăn đòn!
"Nhưng tiểu thư, như thế ngươi có quá độc ác một chút không ?" – Xuất phát từ sự cảm thông, Tiểu Nguyệt hỏi một câu như vậy, bởi vì cái công chúa đó thật sự là dại dột làm cho người ta không đành lòng tổn thương nàng.
Thật ra thì Tiểu Nguyệt hoàn toàn quên mất ngày trước nàng cũng ngu xuẩn như vậy, chỉ là từ từ đã bị dạy dỗ thông minh hơn, ít nhất đã có thể nhìn ra ý đồ của Vũ Văn Tiểu Tam rồi, sẽ không giống như thời điểm quay ngược về trước, nửa ngày vẫn không hiểu rõ ràng, thiếu chút nữa đem Vũ Văn Tiểu Tam kéo chết rồi.
"Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Giành đàn ông với ta, nàng cũng xứng sao ?" - Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ? Stop!
Nhưng nàng cũng biết, đối thủ chân chính cũng không phải Long Tử Nghiên, mà là Phượng Phi Yên, sau lưng của nàng ta có một quốc gia ! Nàng dạy dỗ Long Tử Nghiên, chỉ là bởi vì chuyện lần trước làm nàng khó chịu !
Khốn kiếp ! Phiền toái ! Đều do Hiên Viên Vô Thương nam nhân đáng chết kia, không có việc gì hình dáng sao đẹp trai làm cái gì, đưa tới nhiều lạn đào hoa như vậy, cũng không biết đám nữ nhân này cả ngày đi theo phía sau hắn liệu hắn có thể động lòng hay không!
Nếu là chọc giận nàng liền. . . . . . Ánh mắt sáng lên, người không ngờ tới cái chiêu này đâu ! Ha ha. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Suy nghĩ một chút là tốt rồi, nàng cũng không có gan làm !
Tiểu Nguyệt thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt phẫn hận, đột nhiên lại tự cúi đầu nở nụ cười bỉ ổi, giựt giựt khóe miệng, mỗi lần luôn là bình thường không được bao lâu liền thay đổi thành loại đức hạnh này! Rõ là. . . . . . Im lặng!
Long Tử Nghiên thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại rất là vui mừng, cười hì hì chào hỏi: "Tam vương phi !" "Long Diệu công chúa!" - Lễ độ và xa cách. "Tam vương phi không cần lạnh nhạt như vậy đâu, gọi ta Tử Nghiên là được !" - Long Tử Nghiên mở miệng cười, ngược lại hiền hòa được ngay. Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, không nể tình chút nào mở miệng: "Ta với người rất thân quen sao ?" Híc. . . . . . khuôn mặt tươi cười của Long Tử Nghiên cứng lại, có chút không hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nàng đã lúc nào thì đắc tội với nàng ấy sao? Tiểu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ rất ít khi nói chuyện mà đối chọi gay gắt như vậy với người khác a, ngoại trừ đối xử với Vương Gia, suy nghĩ một chút tiểu thư cũng có thái độ này với Phượng Phi Yên, chẳng lẽ. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ánh
mắt kinh ngạc cùng vẻ mặt khó xử của Long Tử Nghiên, trong bụng cũng hiểu mình
thật là có chút kích động quá độ, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn vương
phi có ý nói là vừa thấy Long diệu công chúa liền bội cảm thân cận, luôn là cảm
thấy nhiều năm trước đã từng gặp qua ! Lo lắng đã từng gặp qua công chúa hay
không, trước kia quen biết, mà bây giờ quên mất, cho nên mới phải hỏi cái câu
vừa rồi !" Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, một lần nữa phải giơ ngón tay
cái lên vì bản lãnh nói dóc của tiểu thư nhà mình. Nhưng Long Tử Nghiên kia
ngược lại rất tin, cho là Vũ Văn Tiểu Tam muốn nói lời khách sáo, vì vậy che
miệng cười khẽ: "Bổn cung cũng cảm thấy hết sức có duyên với Tam vương
phi, giống như là nhiều năm trước đã gặp qua !"
"Hữu duyên ? Loại
nghiệt duyên này không có cũng được !" - Lạnh lùng mở miệng, mang theo
chút ý vị giễu cợt. Long Tử Nghiên nụ cười trên mặt lại cứng đờ, mở miệng nói:
"Không biết tam vương phi cớ gì nói ra lời ấy ?" Vũ Văn Tiểu Tam lại
đang nhắc nhở hồi lâu trong lòng mình không nên kích động quá độ, muốn sau này
hảo hảo cùng nói chuyện với người, lại tiếp tục treo trên mặt một nụ cười hòa
thiện: "Công chúa mới vừa rồi không phải nói duyên phận này giống như là
nhiều năm trước đã gặp qua sao ?
Ý của bổn vương phi là, chúng ta vốn chính là
nhiều năm trước đã từng thấy, “giống như” thì có cái gì tốt ! Hai chữ ‘giống
như’ xem ra có vẻ lạnh nhạt rồi !" Tiểu Nguyệt nuốt một hớp nước miếng, im
lặng và sùng bái đọng trong mắt nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình. . . . . .
Long Tử Nghiên vừa nghe cũng rất là vui mừng, tiến lên xúc động nắm tay Vũ Văn
Tiểu Tam: "Người ta thường nói: ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó tìm.
Tử Nghiên
thật là chỉ hận không sớm gặp được tam vương phi !" "Ta thật sự ước
gì cả đời cũng không thấy được ngươi !" - ngữ điệu chế nhạo của mỗ nữ lại
phát ra ngoài, mấy câu mới vừa nói kia đúng là nàng không khắc chế được bản
thân mới nói rói, nhưng những lời này chính là nàng cố ý nói ra. Vì vậy nụ cười
trên mặt Long Tử Nghiên lại cứng lại: "Tam vương phi đây là ý gì ?
Chẳng
lẽ có thành kiến đối với Tử Nghiên?" Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa che miệng
cười khẽ: "Công chúa nói gì vậy, có thể cùng công chúa kết giao là phúc
khí của bổn vương phi, có một câu thoại nói hay: gọi thường gặp nhau không bằng
tưởng nhớ tới diện mạo, bổn vương phi hi vọng quan hệ giữa mình và công chúa có
thể không gò bò vượt ra khỏi quan hệ bằng hữu bình thường, cho dù cách xa nhau
nghìn vạn dặm, vẫn có thể nhớ thương lẫn nhau !"
Lời này hẳn là suýt nữa khiến trong mắt Long Tử Nghiên xuất hiện lệ quang cảm động: "Tam vương phi hẳn là xem Tử Nghiên làm bằng hữu, về sau nếu có gì cần Tử Nghiên giúp một tay, cứ trực tiếp nói với Tử Nghiên, Tử Nghiên nhất định đem hết toàn lực vì tam vương phi mà trừ ưu giải nan!" "Thậ sự là cái gì cũng nguyện ý sao ?" - Vũ Văn Tiểu Tam đôi mắt hàm chứa mong đợi nhìn nàng. Long Tử Nghiên thoáng chốci sững sờ, rồi sau đó gật đầu một cái: "Chỉ cần Tử Nghiên làm được, tuyệt đối không từ chối !"
"Vậy hãy nhanh chạy trở về Long Diệu quốc của ngươi, không cần lại hiện ra trước mặt của Hiên Viên Vô Thương nữa !" - giọng nói vô cùng tàn nhẫn. Tiểu Nguyệt cũng có chút không hiểu nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tội gì nói khó nghe như vậy đi, nếu là đánh nhau hoặc là nháo lên, rất khó coi ....! Long Tử Nghiên còn chưa kịp mở miệng, thị tỳ cận thân sau lưng nàng liền tức giận lên tiếng: "Tam vương phi, công chúa nhà chúng ta nể ngươi là vương phi của Tam vương gia đế quốc Hiên Viên, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi. Ngươi đừng có được thể mà lên mặt !
Công chúa nhà chúng ta theo đuổi Vô Thương Vương Gia là tự do của nàng, có liên quan gì tới ngươi ?"
Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng phản phúng: "Chuyện cười,
chủ tử nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi chen miệng ! Ngươi phải hiểu rõ nơi
này là Hiên Viên đế quốc, vương phi chúng ta muốn nói cái gì thì nói cái đó,
nếu không thỏa mãn, có thể đi tìm Vương Gia của chúng ta lý luận !" - Nàng
cũng không tin có ai đó dám tìm Huyết Chiến thần Hiên Viên Ngạo lý luận ! Bất
luận là người nào để ý tới, Tiểu Nguyệt nàng cũng sẽ không nhìn tiểu thư nhà
bọn họ bị người ta mắng! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe Tiểu Nguyệt nói, khóe mắt dư
quang rất là tán thưởng nhìn nàng một cái, xem ra không có phí công thương cái
nha đầu này ! Rồi sau đó nhìn Long Tử Nghiên, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa nhớ
lại lời mình mới vừa nói, rồi sau đó rất là ảo não dậm chân: "Ai dà, nhìn
ta đây lỡ mồm, hẳn là đem lời hữu ích đã nói thành ác ý !
Ý của bổn vương phi
là Thanh Loan nữ hoàng Phượng Phi Yên đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Hi Vương
Gia không thả, nay còn ở Phượng Tường cung mơ hồ bày tỏ với ta muốn gây bất lợi
với công chúa, cho nên bổn vương phi nói như vậy là hy vọng công chúa có thể
sớm ngày trở về nước, không nên để tới Hi Vương Gia nữa, để miễn bị kẻ gian làm
hại ! Nhưng mà không biết nói thế nào lại nói thành ra như vậy, ta đây lỡ mồm!
Công chúa, ngươi nhất định sẽ không ngại đúng không ?"
Long Tử Nghiên vừa
nghe lời của nàng, đáy mắt thoáng qua một đạo tinh hoa, trên gương mặt xinh đẹp
mang tàn nhẫn nét mặt, xúc động cầm Vũ Văn Tiểu Tam tay: "Tam vương phi
đây cũng là quan tâm ta sẽ bị hại, bản công chúa cảm tạ ngươi còn đến không
kịp, sao lại trách ngươi chứ ! Chỉ là ngươi không nên lo lắng, Phượng Phi Yên
nàng là Thanh Loan nữ hoàng, Long Tử Nghiên ta dầu gì cũng là trưởng công chúa
của Long Diệu quốc, muốn động đến ta cũng phải hỏi hoàng huynh ta có đồng ý hay
không !
Tam vương phi yên tâm, Tử Nghiên nhất định sẽ không chịu thiệt!"
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Long Tử Nghiên này có phải quá ngu rồi hay không
hả ? Đã bị mắng thành ra như vậy rồi, vẫn cảm động nắm tiểu thư nhà mình tay
như thế được sao ? Để cho người không nói được lời nào chính là cư nhiên bị
khích bác thành công ! Không nói chuyện nói trở về, Long Tử Nghiên dù thế nào
cũng không nghĩ ra Vũ Văn Tiểu Tam là tình địch chân chính của nàng a. nàng
nghĩ tam vương phi đã nên vợ nên chồng, làm sao có thể cùng với nàng theo đuổi
Hiên Viên Vô Thương, có xung đột quá không đây ? Hơn nữa nàng cũng chưa từng có
đắc tội Vũ Văn Tiểu Tam, nàng ấy cũng không có lý do gì nhằm vào nàng mới đúng.
Long Tử Nghiên nói xong, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thị tỳ cận thân của
mình, trong bụng cũng hiểu nô tài kia nói cũng quả thật quá đáng, vì vậy mắt
chứa áy náy mở miệng với Vũ Văn Tiểu Tam: "Người hầu không hiểu chuyện,
tam vương phi tỷ tỷ cũng không cần so đo cùng những kẻ nô tài như này, muội
muội thay nàng chịu tội
Lần này cũng bắt đầu xưng tỷ gọi muội rồi !
Tiểu Nguyệt trên đầu mồ hôi như mưa, một bộ không đành lòng nhìn quay đầu đi. .
. . . .
"Theo lý thuyết muội muội nếu thay mặt tiện tỳ này xin lỗi, tỷ tỷ
cũng không nên dây dưa không thả. Nhưng mà nếu không phải dạy dỗ một chút, vậy
bọn người hầu sợ rằng vĩnh viễn không biết được quy củ là như thế nào, không
biết như thế nào là đúng mực ! Muội muội tâm địa thiện lương, đau lòng người
hầu, không đành lòng trách móc nặng nề. Tỷ tỷ lại không kiềm chế được nghĩ vì
muội muội quản giáo thật tốt bọn họ, nếu không, nếu lần sau muội muội đối mặt
là Thanh Loan nữ hoàng, nàng ta tất phải có thể lấy lý do tiện tỳ bất kính,
liên lụy đến muội muội, thậm chí còn lien quan đến vấn đề hai nước !
Vậy muội
muội và Hi Vương Gia sợ là càng không có duyên !"
- Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ
ta là vì muốn tốt cho ngươi. Long Tử Nghiên vừa nghe, hẳn là sâu sắc cảm giác
để ý tới, nghĩ tới thì không do tự chủ gật đầu một cái ! Thị tỳ kia vừa nhìn,
lúc này luống cuống, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Công chúa ! Tam
vương phi ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng không dám lắm mồm nữa ! Nô tỳ biết
sai rồi !" - Thị tỳ nói xong, hai cái tay vẫn còn ở trên mặt mình làm
nhiều việc cùng lúc. Không lâu sau, mặt kia liền bị chính nàng làm cho đỏ bừng,
Vũ Văn Tiểu Tam nâng khóe môi lên cười lạnh, dám mắng nàng được thể mà lên mặt,
cũng không nhìn một chút mình cũng chỉ là cây tỏi ! Muốn tìm chết cũng không
cần gấp gáp như vậy, ta còn chưa xử lý xong chủ tử nhà ngươi !
"Tử Nghiên muội muội, tỷ tỷ kể từ sau khi mang thai, tâm tình luôn là phiền não không giải thích được, luôn giống như trúng tà . . . . . ."
- Vũ Văn Tiểu Tam bắt đầu
nói bậy ngập trời. Tiểu Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, nàng còn nhớ rõ thời
điểm lần trước tiểu thư nói mang thai phiền não, đánh trắc vương phi cùng hai
ma ma vương phủ, đánh cho kêu thảm đạm ! Hiện tại đột nhiên lại nói cái này. .
. . . . "Lúc phiền não liền đặc biệt khống chế không được mình, đặc biệt
chờ đợi có người có thể ở bên cạnh ta để ta đánh !" - Nói tới chỗ này, một
tiếng "Bốp" vang lên, Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng tát một cái lên mặt
Long Tử Nghiên! Long Tử Nghiên còn chưa có phản ứng kịp, thì “bốp” một cái tát
vỗ đến trên má phải của nàng, tiếp đó Vũ Văn Tiểu Tam dùng tay trái của mình
hung hăng bắt được tay phải của mình, mặt khổ sở mở miệng: "Muội muội đi
mau !
Tỷ tỷ không khống chế nổi ! Đi mau !" Nói qua này tay phải hình như lại muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của tay trái, mà nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng dùng tay trái lôi tay phải của mình, mặt cực kỳ thống khổ bộ dáng: "Muội muội đi mau! Mau!" Long Tử Nghiên nhìn một chút bộ dáng nàng như trúng tà trong lúc này, hẳn là quên mất chuyện mình mới vừa bị đánh, sợ hãu xem xét bộ dạng kinh khủng của Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng nói: "Đa tạ tỷ tỷ cố nén khổ sở giữ mình cũng không chịu đánh Tử Nghiên nữa, phần ân tình này của tỷ tỷ với muội muội, muội muội cả đời không bao giờ quên!" Long Tử Nghiên mặt cảm động nói xong, sau đó mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình thật nhanh chạy trốn. . . . . .
Xem thêm: viewtopic.php?f=142&t=307313&start=515
Mẹ ơi, bà công chúa này đúng là cực phẩm trong cực phẩm r....đúng là ngu hết chỗ nói...cũng may nhà bà k cần phải tranh sủng...nếu k chắc bả chết đầu tiên quá.
Đúng là càng ngày càng phục Tam tỉ...mấy cái lí do khủng bố, k đâu ra đâu vậy mà cũng lấy đê biện hộ được...đúng là vô đối mà...^\_^¦¦¦^\_^¦¦¦^\_^¦¦¦^\_^¦¦¦.
Cảm ơn editỏr nha...truyện hay lắm...chúc editỏr nhiều sức khỏe., công việc thuận lợi nha*^O^**^O^**^O^*(^3^)(^3^) (o^^)o (o^^)oo(^^o)o(^^o) Một nén nhang. . . . . .
Sau hai nén hương. . . . . .
Họ chạy tới trên cầu trong Ngự Hoa Viên, chừng năm mươi thước khắp nơi đều có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị và tìm tòi nghiên cứu hai chủ tớ bọn họ của những người chung quanh!
"Tiểu thư, người còn phải cười bao lâu nữa vậy ?" – Mỗ thị nữ không thể nhịn được nữa.
Mặc dù nàng biết tiểu thư nhà nàng thường đột phát tính điên như vậy, nhưng dù là vừa đi vừa cười cũng tốt mà, tại sao phải đi mấy bước lại ngừng một chút, cười một trận, sau đó sẽ đi vài bước rồi lại ngừng một chút, tiếp tục cười lên một trận.
Vì vậy, mới dẫn tới nhiều người dừng chân ngóng chờ như vậy, bởi vì thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam cao quý, những người đó cũng chỉ dám ở xa ngó một chút, nghị luận, không dám quan sát ở khoảng cách gần, cho nên liền đến cách chủ tớ các nàng 50 thước, khắp nơi có thể thấy được ánh mắt tràn đầy mới lạ cùng tìm tòi nghiên cứu !
Cười thì thôi đi, còn là cái loại cười cực kỳ bỉ ổi, giống như là tiếng cười của kẻ cường đạo chiếm đoạt nàng dâu nhỏ, thật làm da gà người ta dựng đứng!
Híc. . . . . . Nghe tiếng của Tiểu Nguyệt, Vũ Văn Tiểu Tam cười cười xấu hổ, nhìn lại một chút bốn phía những ánh mắt của mọi người giống như lơ đãng, trong lòng cũng có chút xấu hổ, mới vừa rồi đúng là cười đến quá vui mừng!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian